Búa Xua
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Người con dâu nước Mỹ

2 posters

Go down

Người con dâu nước Mỹ  Empty Người con dâu nước Mỹ

Bài gửi by Honeybee Thu May 31, 2012 12:11 am

LGT: Bài viết vô cùng cảm động sau đây của quả phụ một sĩ quan QLVNCH, kể về một mối tình thời chiến tranh Việt Nam
giữa chị ruột của tác giả với một người lính Mỹ, đã hy sinh trong cuộc
chiến. Hơn ba mươi năm sau, tưởng nhớ công ơn người anh rể đã hy sinh
cho quê hương, tác giả ghé thăm bức tường đá đen ghi danh 58,000 tử sĩ
Mỹ trong chiến tranh Việt Nam... Không ngờ, tại đây, bà tình cờ gặp bố
mẹ của người anh rể cũng đến viếng thăm con, và qua câu chuyện, tác giả
đã giúp ông bà nội người Mỹ tìm thấy người con dâu Việt và đứa cháu nội
chưa từng biết mặt...



Người con dâu nước Mỹ  Bec66c5682a6424092a66b94545f8c8d


Tháng
tư thường cho tôi nhiều nỗi buồn và nhớ. Buồn vì từ đó ta làm thân mất
nước không nhà và nhớ vì trước đó có quá nhiều kỷ niệm không bao giờ còn
tìm lại được. Giữa lúc lòng tôi đang chơi vơi thì chị bạn rủ theo đoàn
nguời về thủ đô Hoa thịnh Đốn để coi hoa Anh Đào nở và nhất là đi thăm
bức tường đá đen, ghi lại tên tuổi của hơn năm mươi tám ngàn tử sĩ Hiệp
chủng quốc Hoa Kỳ, đã bỏ mình để bảo vệ tự do của miền Nam xưa. Với tôi
đó là một dịp may đến thật tình cờ.



Người con dâu nước Mỹ  66a1efbf03454654b42f438de3aeba15

Tôi
vẫn thường nghe nói về vườn hoa Anh Đào mà vương quốc Nhật tặng cho
nhân dân Mỹ khi xưa ở thủ đô, đang khoe sắc mỗi độ xuân về. Thật như
thỏa tấm lòng vì cả hai, được nhìn những cành hoa mà cả một thời tuổi
trẻ ước mơ và đến tận nơi bức tường đá đen để tìm tên một người đã là
điều tôi mong muốn từ lâu. Thế nên tôi thu xếp hành trang vôi vã đi
ngay. Hơn hai mươi bốn giờ ngồi trên xe theo nhóm người du ngoạn đã đưa
tôi từ miền Texas xa xôi về tới thủ đô. Con đường Ohio chạy dọc theo bờ sông Potomac
hoa Anh đào đã nở rực rỡ một màu hồng phơn phớt trắng. Hơi lạnh đầy
trong không khí của một mùa đông dài còn sót lại, vương qua mùa xuân,
đọng trên những cánh hoa dọc theo con đường Constitution dẫn đến bức
tường đá đen nằm kia, trầm mặc u buồn.




Người con dâu nước Mỹ  E6a7a4d14ae54f30b17833ff7bf4328d


Tháng
Tư, hoa đã nở từ lâu. Xác hoa rơi lả tả làm hồng cả một khỏang không
gian quanh những con đường chạy dọc theo công viên. Hoa Anh Đào thật đây
rồi, những cánh hoa mà tươi xinh ngày xưa tôi chỉ được nhìn thấy trong
phim ảnh rồi thầm cảm mến những kiếm sĩ của xứ Phù tang, cô đơn vung
đường gươm, để hoa rơi trong tuyết lạnh, thì hôm nay đang rực rỡ khoe
sắc trước mắt tôi đây. Tôi tách ra khỏi nhóm người đi bộ một mình dưới
những tàn cây. Tôi vẫn thích đưọc đi một mình để nhớ về những ngày tháng
đã dần qua.

Ngày xưa chưa mất miền Nam
gia đình tôi đã có một cuộc sống ấm êm hạnh phúc. Chồng tôi, một người
lính trận, mỗi lần về phép thường hay cùng đi với một quân nhân Mỹ, cố
vấn trong đơn vị. Hai người cùng làm việc, cùng chung sở thích và ý
nguyện nên rất thân nhau. Thuở ấy tôi không biết nhiều về đất Mỹ như bây
giờ nhưng qua lời anh diễn tả, cũng đủ hiểu rằng người lính Mỹ ấy đến
từ một vùng quê xa xôi miền trung bắc Hoa Kỳ. Ngoài cái vẻ bên ngoài rất
tài tử, râu ria xồm xoàm vì những ngày tháng lăn lóc trong chiến trận
chưa kịp cắt tiả thì Mike Wright thật nhân hậu và hiền lành. Tôi cũng
ngạc nhiên với tấm lòng rộng lượng hồn nhiên của nguời Mỹ. Họ đã mang
biết bao nhiêu tài sản, cả sinh mạng khi đến giúp đất nước tôi, hòa nhập
vào đời sống người dân bản xứ, tươi vui trong cuộc sống. Bởi thế, anh
chàng râu tia xồm xoàm Mike chiếm được cảm tình của gia đình, nhất là bà
chị lớn chưa chồng của chúng tôi ngay. Chuyện tình của một người lính
viễn chinh từ một đất nước xa xôi với người con gái Việt Nam
còn nguyên nền nếp gia phong diễn ra thật êm đềm hạnh phúc với một đám
cưới đậm chất phương Đông. Chị tôi khăn đóng, áo dài bên cạnh anh Mike
cũng áo dài khăn đóng. Trông họ cũng thật vừa đôi.



Người con dâu nước Mỹ  0516616455fa47e59fd404e6e77d6350
Hình minh họa



Từ
đó tôi không còn cô đơn trông ngóng hằng đêm mà có cả chị tôi là kẻ
đồng tình, đồng cảnh. Chúng tôi đã có những ngày đợi chờ trong lo lắng,
đã có những ngày đoàn viên trong hạnh phúc. Những tháng tươi vui của một
thời son trẻ tưởng như không bao giờ dứt cho đến một ngày kia. Tôi
không quên được cái ngày người chỉ huy hậu cứ tiểu đoàn đích thân đến
báo cho tôi biết là chồng tôi và đơn vị của chàng không về nữa. Cả người
cố vấn Mỹ dễ thương đang là anh rể của tôi cũng cùng chung số phận. Một
đơn vị oai hùng, thiện chiến, tưởng như là không bao giờ thua trận đã
nằm lại đâu đó trên vùng đất Hạ Lào của mùa hè khói lửa. Tôi và người
chị, ngày ấy thực sự bị cuốn vào những cơn ác mộng, nhất là khi chị tôi
biết được rằng mình vừa khó ở, chưa thông báo cho Mike biết về đứa con
vừa thành hình trong bụng chị.


Người con dâu nước Mỹ  5a131dc86ec744338b0fd7b00faf7525
Hình minh họa



Sau
khi miền Nam lọt vào tay phương Bắc là một quãng đời địa ngục trần gian
đến với chúng tôi. Nhất là chị với đứa con lai đã hứng chịu trăm đắng
ngàn cay bởi vì sự dè bỉu, khinh khi cũng như phân biệt đối xử của người
cai trị mới. Chị tôi bị hành hạ, bị lăng nhục, bị đe dọa đưa vào cái
trại gọi là phục hồi nhân phẩm mà thực chất là tước đoạt hết nhân phẩm
con người. Chịu đựng bao nhiêu đắng cay khổ sở nhưng chị tôi vẫn cắn
răng làm việc nuôi dạy con khôn lớn nên nguời. Có một điều làm tôi lạ
lùng là tình yêu của chị dành cho anh hơn hẳn những thường tình. Chị
luôn nhắc tới anh với những lời yêu thương trang trọng, với sự bùi ngùi
thương tiếc của một người góa phụ tưởng nhớ thương chồng. Chị không đòi
hỏi gì ở anh cũng như đất nước anh. Khi chương trình tái định cư những
người con lai bắt đầu, tôi cũng tưởng chị vui sướng lắm. Nhưng không,
chị từ chối ra đi chỉ vì còn nặng lòng với mảnh đất được sinh ra và đứa
cháu tôi cũng vui vẻ vâng theo lời mẹ. Tôi không giống và cũng không
chịu đựng được như chị. Tôi chọn ra đi để đưa các con tôi về với tự do.
Khi con thuyền mong manh đưa chúng tôi ra biển, tôi đã thầm cầu nguyện
ơn trên cho chúng tôi vượt sóng đươc bình an. Tôi đã chọn tự do hay là
chết và chân thành cầu xin đó là một sự chọn lựa đúng đắn và may mắn
nhất trong đời...





Người con dâu nước Mỹ  91cf5805babd45bb8078064a4dae062f
Hình minh họa



Cứ
mải suy nghĩ và đi theo con đường hoa, tôi đến trước bức tường đá đen
tự bao giờ. Con đường dần xuống thấp để những dòng tên trắng hiện ra.
Một cặp vợ chồng người Mỹ trắng đã già lắm, run rẩy dắt tay nhau bước
lên bực thang. Mắt người đàn bà còn ướt đỏ. Tôi đoán rằng bà vừa mới
khóc. Gặp nhau trên bực thang đầu tiên, tôi vui vẻ chào hai người rồi
hỏi lớn:
-Ông bà từ đâu tới.
-Chúng tôi từ Ohio, còn cô.
- Thưa ông bà tôi từ Texas.
Người đàn ông râu dài nhưng cắt tỉa gọn gàng, dáng vẻ hiền từ thân thiện. Ông ta mỉm cưởi hỏi lại.
-Tôi muốn hỏi cô người nước nào. Phi, Tàu, Nhật hay Thái lan.
-Thưa ông tôi là người Việt Nam.



Người con dâu nước Mỹ  3fb9209aa45c4239ac8d88331bc59b27
Hình minh họa


Bỗng
nhiên tôi thấy gương bặt người đàn bà dường như đổi sắc. Hình như một
sự giận dữ bất ngờ chợt làm bà ta vùng vằng cố bước lên bậc thang ngắn
tiến về phía trước. Tôi ngạc nhiên nhìn ông già chờ đợi một lời giải
thích về cử chỉ bất thường của bà. Chắc có một điều gì không ổn vì tôi
biết đa số người Mỹ thường lịch sự, ít ai bày tỏ ngay những điều khó
chịu trong lòng. Như đóan được ý nghĩ của tôi ông buồn rầu giải thích.
-Cô đừng buồn với thái độ của vợ tôi. Bà ấy đang buồn rầu. Chúng tôi mất
đứa con trai duy nhất ở Việt Nam, nên mỗi khi thấy người Việt Nam vợ
tôi lại xúc động, không ngăn được cảm xúc nên có những cử chỉ bất
thường.



Người con dâu nước Mỹ  19f31a6d13f8499a9a48ca8fc92b3ba4
Hình minh họa



Tôi
nhìn bà già đã ngồi xuống chiếc ghế đá bên lối đi, đang run rẩy cố
chống hai tay lên đùi, mắt vô hồn nhìn vào quãng không gian phía trước.
Nếu tôi mất con cho một cái xứ sở xa lạ nào chắc gì tôi còn giữ được
bình tĩnh như bà. Lòng tôi rạt rào niềm thương xót để nói với ông rằng
tôi thông cảm tâm tình của những bà mẹ mất con cho một dân tộc họ không
hề mảy may biết tới. Trong lúc xúc động tôi cũng nói với ông là chính
tôi và gia đình tôi cũng mất mát rất nhiều trong cuộc chiến chống cộng
sản xâm lăng đó. Và đau đớn hơn thế nữa, chúng tôi đã mất cả quê hương,
tổ quốc. Ông già Mỹ luôn luôn lập đi lập lại rằng tôi biết, chúng tôi
biết, rồi xin phép tôi chạy đến săn sóc cho bà đã ngồi xuồng ghế đá cách
đó không xa lắm. Ông nói lớn, chào từ giã khi tôi đi lần xuống phía
dưới để dò tìm những hàng chữ mang tên người anh rể ngoại chủng năm xưa
đã nằm xuống ở Việt Nam.




Người con dâu nước Mỹ  0acbae1078e6408eac57f3f67d75e002
Hình minh họa



Tôi
biết vần W sẽ nằm ở hàng cuối cùng nhưng cũng mất một lúc lâu mới tìm
thấy cái tên Mikes Wright, tên người anh rể tôi năm kia, khiêm nhường
giữa tên của bao nhiêu người. Nhỏ bé và đơn giản trong một không gian
bao la, nhưng thật hào hùng độ lượng như cuộc đời anh và đất nước đang
cưu mang chúng tôi đây. Tôi lặng chìm trong những giấc mơ xưa về một gia
đình hạnh phúc mà nhớ đến chồng tôi. Tên của Mikes người ta còn nhớ chứ
tên của chồng tôi kẻ thù đã xóa đi. Ngay cả miếng đất nhỏ bé mà chồng
tôi an nghỉ người ta cũng đang toan tính cướp mất của anh. Tôi nhớ đến
nghĩa trang quân đội Biên Hòa. Nhớ đến giây phút vật vã khóc lóc nhìn
thi hài anh được gắn lon giữa hai hàng nến. Nhớ đến những khuôn mặt lầm
lỳ, chai sạn vì gió bụi của những nguời lính bồng súng chào chồng tôi
lần cuối khi đưa chàng về với đất mẹ năm xưa.




Người con dâu nước Mỹ  592f521351e4478fbf3ab246f378a136



Giữa lúc lặng yên
tưởng nhớ thì mấy bà bạn tôi xuất hiện. Các bà gọi la tên tôi ơi ới,
trách tôi xé lẻ tìm vui một mình. Cả bọn trầm trồ, chỉ trỏ reo vui với
những cái tên lạ, nói cười vui vẻ như không cần biết gì về những niềm
đau. Ôi nhân thế thường mau quên để sống, chỉ có mình tôi hay đi ngược
thời gian về những dòng sông cũ. Chúng tôi lại rủ nhau đi thăm viện bảo
tàng không gian gần đó. Một đoàn người vừa đi vừa cười, vừa hỏi thăm
đường rộn vui lên góc phố. Ở đây người ta quen mắt với những cái lố lăng
của du khách từ khắp mọi miền trên thế giới nên chẳng thấy phiền hà.



Người con dâu nước Mỹ  A5afdcbd1f2942c78a2aa9abc092c716
Hình minh họa



Đến
trưa lúc sắp ra về tôi lại gặp cặp vợ chồng người Mỹ ban sáng. Lạ một
điều là tôi thấy ông già có nét gì rất quen. Lần này bà có vẻ vui hơn,
mỉm cười khi tôi chào gặp lại. Chắc ông đã giải thích cho bà biết rằng
ai cũng có những nỗi buồn, những mất mát khác nhau chứ không phải riêng
bà. Chúng tôi đứng ngoài hành lang nói chuyện. Ông bà cho tôi biết sẽ về
lại Ohio chiều mai, một nông trại xa xôi nằm sát biên giới tiểu bang
Indiana. Ông nói thế nhưng tôi chẳng hình dung được gì ngoài những con
số mà tôi đoán rằng đất đai chắc là rộng lớn. Tôi cũng cho ông biết
chúng tôi còn ở đây thêm vài ngày, đi thăm một vài nơi nữa rồi chào từ
giã theo dòng người thăm viếng.

Buổi
sáng hôm sau tôi có thói quen thức dậy thật sớm trong lúc mọi người còn
say trong giấc ngủ. Tôi mở cửa bước ra ngoài, đi bộ theo con đường Ohio
dọc theo bờ sông, rồi tình cờ bước dần về phía bức tường đá đen. Trời
còn sớm quá nhưng tôi thấy dưới chân bức tường thấp thoáng bóng ngươi.
Bước tới gần hơn tôi bất ngờ nhận ra ông bà già Mỹ hôm qua đang ở đó tự
bao giờ. Bà ngồi hẳn xuống đưa tay sờ lên những hàng tên như vuốt ve một
vật gì quý giá.
Gặp lại nhau tôi lên tiếng:
-Chào ông bà. Ông bà ra đây sớm quá. Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi đi bộ trong khu này..
Ông ôn tồn giải thích:
-Chiều nay chúng tôi trở về lại Ohio rồi nên thu xếp thời gian thăm lại nơi đây lần nữa.
Bà vẫn không nói, đưa tay sờ lên phiến đá. Tôi chắc bà thương yêu người
con và đau đớn lắm khi nhìn lên hàng chữ có tên con mình. Mắt tôi tò mò
nhìn theo và ngạc nhiên thấy tay bà đang đặt trên hàng chữ của vần W.
Như có một linh tính báo trước chuyện lạ lùng tôi buột miệng hỏi ông:
- Con trai của ông bà tên là gì nhỉ. Anh ấy mất ở Việt nam năm nào?
- Con trai tôi tên là Mikes Wright, Tử trận ở Việt năm năm 1972. Tên nó đây, ngay đây này...



Người con dâu nước Mỹ  C357ff181bc34ff8bd712edc05915ad4



Vừa nói ông vừa chỉ về
phía tay bà đang xoa xoa che khuất cái tên mà trước đây tôi đã đặt tay
vào. Chính đó là tên anh rể của tôi. Cha của đứa cháu mồ côi mà chị tôi
yêu quý như báu vật của cuộc đời mình. Tôi đứng lặng người nhìn ông rồi
lại nhìn bà. Sao cuộc đời lại có sự tình cờ kỳ diệu đến thế này. Để chắc
chắn mình không nằm mơ tôi hỏi lại những chi tiết rất chung chung mà
tôi còn nhớ về anh.
- Anh Mikes của ông bà rất nhiều râu và vui tính lắm phải không.
- Cô nói gì tôi không hiểu. Dĩ nhiên ngày ấy Mikes còn trẻ lắm nên râu ria mọc là thường.
Tôi nhìn lại ông và mơ hồ thấy nét quen thuộc mà tôi chợt khám phá ra
hôm qua, là ông trông rất giống Mike ở cái cằm vuông vức và bộ râu rậm
dài. Ông già bùi ngùi nói tiếp.





Người con dâu nước Mỹ  203ade1e36864fdf8cb2cdaa80cedc42
Hình minh họa



-
Vợ tôi buồn một điều là đáng lẽ ra Mikes đã hết hạn phục vụ ở Việt nam
trở về Mỹ nhưng vì yêu thương một người con gái bản xứ nên tình nguyện
phục vụ thêm một thời hạn nữa và cái thời hạn đó không bao giờ chấm
dứt...
- Thế ông bà có biết tin tức gì về người con gái ấy không.
- Mikes có gởi cho chúng tôi một tấm hình, thông báo là đã thành hôn.
Lâu quá rồi nhưng chúng tôi còn giữ tấm hình ấy trong tập ảnh gia đình ở
Ohio. Chỉ có thế mà thôi.
Tôi muốn nói với ông chính tôi là em người con gái Việt Nam ấy nhưng sợ rằng mình nhận lầm, vì biết đâu có một anh Mike nào khác nữa nên chỉ nói với ông:




Người con dâu nước Mỹ  9f4a3a6870404ebd860c6c60fef27a80
Hình minh họa




-
Hơn ba mươi năm trước đây tôi cũng có một người anh rể tên là Mike
Wright, quê quán ở miền trung bắc Mỹ. Tôi chỉ biết thế không biết có
phải là anh Mikes con của ông bà không. Tôi từ Texas lên đây chơi nhưng chính là để nhìn thấy tên anh Mikes Wright một lần trên tấm bia đá này.

Ông mở mắt nhìn tôi kinh ngạc rồi kéo bà lên, nói với bà tin tức quan
trọng đó. Ông luống cuống, mời tôi ngồi xuống tấm ghế đá trong khi bà cứ
há miệng ra thẫn thờ chờ đợi. Rồi ông dồn dập hỏi.
- Tôi chắc là đúng rồi. Đấy cô coi có cái tên Mikes Wright nào khác đâu.
Thế chị cô bây giờ ở đâu. Tôi muốn hỏi thăm tin tức về Mikes trong
những ngày cuối cùng.
- Thưa ông bà, chị tôi vẫn còn ở Việt Nam. Chắc rằng chị tôi cũng chẳng biết gì hơn ông bà.
Như chính tôi đây chẳng biết gì hơn tin tức cuối cùng của chồng tôi và
Mikes. Đầu tiên người ta chỉ thông báo cho chúng tôi là hai người đã mất
tích sau một đợt tấn công của địch và cả tuần lễ sau mới tìm thấy xác
mang về.
- Thế thì đúng như cô nói, chắc đúng là Mikes rồi. Khi chúng tôi đến
nhận xác Mikes thì đã không mở ra được nữa vì những điều kiện vệ sinh.
- Nhưng tôi có một tin quan trọng về anh Mikes, không biết ông bà có muốn nghe không?
- Tin gì vậy, thưa cô. Chúng tôi không còn gì trên đời này ngoài hình
ảnh của Mikes và những gì liên quan đến đứa con yêu thương của chúng
tôi.
- Chị tôi có một người con với anh Mikes. Chính anh Mikes cũng không
biết vì lúc vừa mới có thai, chưa kịp thông báo thì anh Mikes và chồng
tôi đã không về nữa.
Ông bà liên tục kêu lên những lời thống thiết, không rõ là lời đau khổ hay mừng vui.
- Chúa ơi, thật thế sao! Chúa ơi! Chúa ơi!
- Thật thế thưa ông bà. Cháu giống Mikes lắm. Nếu ông bà thấy cháu là nhận ra ngay thôi.
- Thế bây giờ cháu ở đâu thưa cô.
-Cháu vẫn còn ở Việt nam. Vì thương mẹ nên cháu không về Mỹ theo chính sách trở về quê cha của những đứa con lai.



Người con dâu nước Mỹ  71ef7ca7e78f418a8c110ec4097eb9aa
Hình minh họa


Tôi
và ông bà Wright cùng bước đi như trong cơn mơ vì sự gặp gỡ bất ngờ.
Tôi cho ông bà địa chỉ, số điện thoại của tôi và nhận lại địa chỉ số
điện thoại của ông bà ở Ohio
để tiện bề liên lạc. Những thông tin ban đầu mặc dù đã chính xác, nhưng
tôi muốn biết chắc tấm ảnh ngày xưa có phải là của chị tôi hay không.
Chiều hôm đó ông bà Wright về lại Ohio. Tôi đoán ông bà vui vẻ lắm. Mất một đứa con cho cái xứ Việt Nam xa xôi nhưng ông bà sẽ được nhận lại một đứa cháu ngoan ngoãn và đứa con dâu còn giữ đúng truyền thống Việt Nam. Tôi biết chị tôi là một người đàn bà Việt Nam
hiền thục. Tôi đã đoán không sai vì ba hôm sau khi tôi còn ở khách sạn
thì tiếng điện thoại lại reo. Lần này ông bà Wright theo xe trở lên,
mang cả gia đình đứa con gái gồm con rể và hai đứa cháu. Họ lái một
chiếc xe van lớn mang theo cả tấm ảnh ngày xưa.
Gặp nhau tại công viên ông bà đưa tôi tấm ảnh và giải thích:
- Vội quá nên chúng tôi không book được vé máy bay. Vả lại Nathalie, em
gái của Mikes và chồng con nó ở gần đó cũng muốn đi nên chúng tôi lái xe
cho tiện.
Tấm ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm giờ đã ố vàng. Màu sắc phai theo
thời gian nhưng vẫn còn sắc nét. Tôi cầm tấm ảnh như đưa tay chạm vào
một phần quá khứ xa xăm. Trong ảnh, chị tôi người con dâu đất Mỹ, e ấp
đứng bên người chồng râu tia xồm xoàm, đang đưa cánh tay khỏe mạnh ôm
vòng lấy người con gái như ôm ấp chính cuộc đời cô.
- Đúng là chị tôi rồi....


Ông
bà Wright mừng vui như mở hội. Bà như trẻ trung hẳn lên. Bao nhiêu bệnh
tật gần như tan biến. Mấy người đi theo cũng lộ nét mừng vui hớn hở. Bà
hỏi tôi những chuyến bay về Việt Nam với những dự định đi thăm viếng
đứa cháu, con của người con tưởng như đã mất, bỗng dưng còn để lại trong
cuộc đời này cả một phần huyết nhục. Tôi thưa với ông bà rằng tôi đã
nói chuyện với chị tôi qua điện thoại. Chi cũng rất vui mừng về sự gặp
gỡ này. Chị sẵn sàng cho cháu về quê nội cũng như chính chị sẵn sàng về
làm dâu ông bà, chăm sóc cho ông bà trong lúc tuổi già đúng như truyền
thống của người Việt nam. Tôi đã biết tình yêu của chị dành cho Mikes
nên không ngạc nhiên với quyết định này. Ông bà chăm chú nghe tôi giải
thích phong tục Việt Nam
là người vợ phải làm dâu phụng dưỡng cha mẹ chồng. Ông kêu Chúa ôi liên
tục sau mỗi câu nói làm tôi có cảm tưởng như đang kể cho ông bà nghe về
chuyện phong thần, nhưng tôi biết bây giờ đối với ông bà, đất trời là
cả một mùa xuân.



Người con dâu nước Mỹ  E7720c7bd7804ca68c690f994203c203
Hình minh họa


Sau đó một thời gian dài, tôi lại bận bịu vì phải lo lắng dẫn ông bà Wright về lại Việt Nam.
Bận bịu nhưng lòng tôi sung sướng. Tôi không giấu được xúc động khi
nhìn thấy ông bà lần đầu tiên gặp lại đứa cháu nội sau hơn ba mươi năm
thương nhớ người con đã khuất. Ông bà cứ kêu lên những lời vui mừng vang
một góc sân và làm ngạc nhiên những người hàng xóm Việt Nam vốn không thiếu sự tò mò.


-Oh my God! He just looks like his father! Oh my God!



Người con dâu nước Mỹ  6d29defd2c2843be9df0ff6925957682
Hình minh họa


Bây
giờ chị tôi, một người con gái Việt nam về làm dâu muộn màng trên đất
Mỹ, đang thay cha mẹ chồng cai quản một nông trại trồng bắp ở Ohio với đứa con duy nhất của một cuộc tình nở vội trong cuộc chiến Việt Nam.





Người con dâu nước Mỹ  1e0917428e984d9d86eb01cc0478bc73
Hình minh họa



THU SẦU

Từ mấy thu rồi xa cách nhau
Lòng ta mang nặng nỗi u sầu
Gom lá mùa thu ôn kỷ niệm
Dệt thơ giữ lại đến ngày sau.
*
Gió cuốn về đâu những lá vàng
Ðường chiều vương vấn một màu tang
Tìm đâu dư ảnh ngày xưa ấy
Hay vẫn trong ta những lỡ làng.
*
Nhìn bóng thời gian lặng lẽ trôi
Sao người vẫn cứ mãi xa xôi
Ðể cho ngày tháng trôi trôi mãi
Âm thầm một kiếp sống đơn côi.
*
Lặng lẽ đêm thu tiếng thở dài
Lòng nghe nức nở nhớ thương ai
Bao mùa xa cách dù xa cách
Kỷ niệm còn đây với tháng ngày.


Lưu Hồng Phúc




LƯU HỒNG PHÚC


Sơ lược tiểu sử tác giả


Tên thật Lưu Hồng Phúc, sinh quán miền núi Nhạn sông Đà, trưởng thành ở Sàigòn
Sở thích thơ, văn, nhạc và du lịch, làm thơ từ hồi còn trung học.

Honeybee

Posts : 9
Join date : 09/05/2012

Về Đầu Trang Go down

Người con dâu nước Mỹ  Empty Re: Người con dâu nước Mỹ

Bài gửi by tho than tho Fri Jun 01, 2012 4:20 am

Happy end ,
merci HB bravo

tho than tho

Posts : 468
Join date : 04/01/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết